Tổng số bài gửi : 1729 Points : 1833 Join date : 22/04/2009
Bài tủ của em đây, hehe!
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI Ngô Thụy Miên
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về bên dòng suối mơ. Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa. Tình như lá úa, rơi buồn trong nỗi nhớ. Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi.
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai. Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai. Đời như sương khói, mơ hồ trong bóng tối. Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời. Ref. Người yêu dấu, người yêu dẫu hỡi khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây. Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay nay còn đâu. Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa, khi mùa đông về theo cánh chim bay. Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi.
Một mai em nhé có nghe thu về trên hàng là khô. Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ em về lối xưa. Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá. Gọi tên em mãi trong cơn mê này mình nhớ thương nhau.
Tổng số bài gửi : 1729 Points : 1833 Join date : 22/04/2009
thêm một bài tủ nữa rồi em đi nghỉ trưa tí, hehe
NGHĨ VỀ CHA Nguyễn Nhất Huy
Đường phố quen con về Chiều nắng tắt thành phố đang sang mùa đông Cha ngồi bên mái hiên, một manh áo đơn sơ cùng năm tháng. Nhìn dáng cha hao gầy Một mái tóc giờ đã phai theo thời gian Cho đời con lớn khôn, chợt hôm nay ngoài hiên mùa đông đến. Ngày nào đó lúc con thơ gọi tiếng cha Cuộc đời ngỡ sẽ trôi theo ngàn gấm hoa Rồi bão tố rớt trên vai, đời dài bao gian khó Mồ hôi cha ướt những lối con qua Từng ngày tháng sống gian nan mà thiết tha Cuộc đời đã biết tên con vì có cha Từng ngày tháng vẫn gian nan đời sờn bao vai áo Tình cha lớn lao hơn ngọn núi cao
Tổng số bài gửi : 1736 Points : 1924 Join date : 25/04/2009 Age : 48 Đến từ : Nam Định
Lão vod đã viết: " Mịa, ku này nghiện thuốc lào nặng mà chất giọng teno của nó thì ở VN deck bói được thằng thứ 2." Lão vod à, ku này đúng là có chất giọng rất đặc biệt, ngày xưa ở ban nhạc " Quả dưa hấu " còn em thì ở ban nhạc "Con dao phay" !
Tổng số bài gửi : 1729 Points : 1833 Join date : 22/04/2009
dangtuandkt đã viết:Còn bài nào "tủ" hay "giường" chiếu gì đấy thì lão pot lên nhé. Mà lão hay đi hát lắm phỏng ?
Đã gọi là tủ thì chỉ có một số bài nhất định thôi, chứ đeck ai lại tủ cả đĩa mấy trăm bài bao giờ, được thế thì bây giờ em đã đang đi lưu diễn ở đẩu đâu, chẳng còn ngồi kỳ cạch gõ phím như giờ. Hic. (Tuy nhiên là còn một số bài nữa, chưa hết ạ).
Cũng thi thoảng cụ ạ, ngày xưa thì hay đi thật, nhất là hồi ở NĐ, mịa cứ nhậu xong là phải đi hát, nếu không về nhà luôn sợ bị Liverpool ( ). Giờ già rồi hay sao ý, ngại đi lắm, chỉ khi nào thật vui thôi.
Tổng số bài gửi : 1729 Points : 1833 Join date : 22/04/2009
Bài này em nghe 1 lần trên TV cách đây ít lâu, hay quá mà deck nhớ tên. Mãi hôm nay mới tìm đc. Ku nghiện thuốc lào cũng chơi bài này nhưng em thấy không thích lắm. Ổn nhất có lẽ là nhưng người sau:
Tổng số bài gửi : 1736 Points : 1924 Join date : 25/04/2009 Age : 48 Đến từ : Nam Định
Hôm qua (tối chủ nhật hàng tuần) em xem chương trình Đêm sài gòn trên kênh VTC9 thấy giới thiệu có bài " Riêng một góc trời" của Ngô Thuỵ Miên lập tức em gọi ngay cho lão Vod (bài tủ của lão mà). Nhưng mà lão bảo TV nhà lão bị đứt anten hay là mất cáp gì đấy. Em bảo lão sang hàng xóm mà xem nhờ nhưng mà không biết lão có dám sang không (ngày xưa nhà em không có tivi em cũng toàn sang hàng xóm xem nhờ đấy ). Nhân cái vụ này em lại nhớ mấy câu thơ: Cuộc đời của em sao mà khổ Vợ thì đồ cổ, ti vi đời đầu Ti vi thì chẳng có râu Bật lên chỉ thấy một màu tối đen Sang nhà hàng xóm mà xem Sờ vào vào một cái nó lên màu liền...
Tổng số bài gửi : 1729 Points : 1833 Join date : 22/04/2009
He he, cụ lại đánh tráo khái niệm rồi. Em nói là cả cái hệ thống TH cướp ở toà nhà em ở nó bị die, nên có sang nhà hàng xóm thì vẫn....một màu tối đen mà thôi cụ ạ.
Tổng số bài gửi : 1736 Points : 1924 Join date : 25/04/2009 Age : 48 Đến từ : Nam Định
Lão vod ơi, không nghe được, hình như link bị die rôì, nhưng chắc là ca vọng cổ đổ xàng xê phải không ? Em đã được vào miền Tây lần nào đâu, có gì đặc sản mà mang ra được thì lão nhớ mang ra hà nội nhé
Tổng số bài gửi : 1217 Points : 1412 Join date : 22/11/2009 Age : 47 Đến từ : Hochiminh city
Tình Yêu Tôi Hát
Nhạc kèm lời dẫn Nghe bài nhạc gốc Sáng tác: Việt Anh Trình bày: Lam Trường & Hồng Nhung Có cơn mưa nào qua đây, sao trời trong xanh là thế Giá như em còn bên tôi, giá như tôi đừng lặng lẽ Giấc ngủ vùi chiều hôm, giữa đền đài bỏ hoang Những dại khờ đầu tiên, những thề nguyền ngày xưa
Anh nhớ em buồn vui nơi đó, anh nhớ em từng đêm gió về Bao ước mơ một thời thiếu nữ, theo lá rơi con sông mùa thu Xuân thiết tha mùa xuân đi mãi, em ghé qua dừng chân đứng lại Đong đếm chi niềm vui nước mắt, tre vẫn xanh hai bên đường ta Theo gió qua miền quê hoang vắng, nghe tiếng dương cầm đêm chết lặng Em có nghe tình lời ca anh hát, khi nắng xôn xao trên hàng cây
Trước sân bao lần ra hoa, bao lần trăng treo đầu ngõ Có con sông nào rong choi cuốn theo đôi bờ mưa lũ
Đến bao giờ vườn đầy hoa trắng rơi Chôn vùi nơi đó bóng dáng em lặng yên Bao niềm hạnh phúc thật gần giữa cuộc đời nhỏ nhoi Bao giông tố đã trôi qua đời anh Bao hoàng hôn tím ngắt rơi trên dòng sông Bao bình minh chói chang trên miền quê hương nắng gió Sóng rất hiền và đại dương rất xanh trên bờ cát trắng những dấu chân trẻ thơ Em ngồi ca hát một mình giữa khoảng trời bỏ quên
Em có nghe tình yêu tôi hát xa vắng đi niềm kiêu hãnh nào Đong nỗi đau đầy bàn tay bé ai đó nơi xa xôi chờ mong
Tình Yêu Tôi Hát
Mùa đông rồi cũng qua đi trong kỉ niệm. Những ngày đông lạnh lẽo của đợt lũ tràn về từ phương Bắc, chính anh là người đã báo tin để em mặc áo ấm mỗi ngày. Mỗi khi nhắm mắt lại, em vẫn còn nhớ những ngày ấy. Buổi sáng khi vừa tỉnh giấc em lại nghe nhạc. Bầu trời ngoài cửa sổ màu xanh, se lạnh. Thật đẹp biết bao… khi mà tình yêu của em tràn đầy trong khoảng ngực nhỏ hẹp này.
Bây giờ em vẫn còn nhớ mà, em không thường áp tai vào nghe những bản nhạc buồn thì em cũng sẽ không tự mình mênh mang trong hoài niệm mãi như vậy. Tự thấy đó cũng là điều không nên, nhưng không bỏ được anh à. Ai bảo những bản nhạc ấy da diết quá mà làm gì? ….. em nên quên mới phải đúng không anh?
Trong những cơn say chếch choáng giữa thực và tại, em vẫn thường tưởng như nhìn thấy tuyết rơi bên cửa sổ phòng mình và phủ đầy trên bệ cửa sổ - nơi mà em vẫn thường ngồi đó để ngắm nhìn ra bên ngoài, trước mắt em, tuyết lấp lánh phủ trắng ngọn đèn đường và mấy mái nhà lụp xụp trồng đầy cây kiểng đối diện. Và em thì muốn hòa mình vào tuyết trắng. Trên trời cao, chúng ta sẽ cùng những thiên thần nô đùa khúc hoan ca rộn rang.
Thoát khỏi cơn mơ để trở về thực tại. Ngỡ ngàng và xót xa khi biết có cái gì đó chỉ mãi là mơ. Ngày đó đã là mơ hả anh? Em không tin và sẽ không bao giờ tin!
Căn phòng của em thì có đến nửa năm là quay về hướng nắng. Em cũng chẳng hiểu trục trái đất vào những ngày hạ chí hay gì gì đó thì ra làm sao nữa. Miền nam này chỉ có 2 mùa nắng mưa mà thôi. Thời tiết đâu được đẹp như ở ngoài Bắc. Xuân, Hạ, Thu, Đông. Rồi lại Xuân...
Những ngày này nắng lại về ngập phòng, ánh sáng chan hòa đẹp lắm, làm ấm lòng em lắm nhưng cũng làm cho buổi trưa em không ngủ được vì nóng. Có khi đang nằm ngủ, nắng lại len qua khung cửa sổ đậu vào mắt, em giật mình tỉnh giấc và cáu kỉnh làu bàu rồi mới chịu xách chăn gối ra chỗ khác nằm. Ấy vậy mà rồi có ngủ tiếp được nữa đâu. Nên em đi làm về mệt và thiếu ngủ nhiều lắm. Em cũng ốm đi nữa chứ. Nhưng cũng chẳng còn gì là quan trọng phải không anh, khi mà mọi việc đã như thế. Giờ thì em chỉ còn biết nghe những bản nhạc buồn mà thôi. Chắc anh ngạc nhiên lắm, sao lâu rồi mà em vẫn không thể quên được anh?
Em buồn lắm …..
Em vẫn còn nhớ Giáng Sinh năm ngoái, mới đây chứ đâu, mà sao xa lắc lơ như kỉ niệm mãi tận năm nào. Em đã viết những bài cảm xúc vì anh. Và còn ước hẹn gặp mặt tại một nơi nào đó. Em không muốn mình quá yếu đuối, nhưng trước anh, thì em vẫn là em, mãi là chính em.
Giờ thì em muốn thay đổi.
Em muốn mình thay đổi. Những kỉ niệm đó, em vẫn giữ cho một miền xa xôi trong con tim này. Kỉ niệm thì chỉ nên để nó nằm yên đó thôi anh nhỉ. Còn bây giờ, em phải sống, vui vẻ, hạnh phúc, đúng không anh. Anh đã dự tính hết những điều này rồi phải không. Đọc lại những gì anh từng viết, em giật mình khi nhận ra điều đó. Vậy mà hồi đó em đâu có biết, em ngốc nghếch thật.
Bao lần giông tố đã đi qua đời anh Bao hoàng hôn tím ngất rơi trên dòng sông Bao bình minh chói chang trên miền quê hương nắng gió Sóng rất hiền và đại dương rất xanh Trên bờ cát trắng những dấu chân trẻ thơ Em ngồi ca hát một mình giữa vầng trời bỏ quên
Em vẫn thường tưởng tượng về nơi mà anh sống. Ngôi làng ác nghiệt với những kẻ dèm pha. Con sông uốn lượn như sợi dây xích trói chặt một vùng quê, nơi mà anh trở về xây mộ tổ lại với mọi người. Một nhà hàng chẳng ra gì ở cái nơi đã nổi tiếng khắp cả nước cũng chẳng ra gì như cái nhà hàng. Con người ở đó, chúng hành hạ anh, chúng bắt nạt anh, chúng dám đánh anh ngất xỉu. Anh gọi cho em mà phải vội vàng để còn trở lại làm việc gấp. Anh là một đầu bếp giỏi, một phụ bếp nhiệt tình, một thanh niên ham học hỏi, cầu tiến, một con người tốt bụng hiếm hoi, muốn sống vì người khác với tất cả sự tự nguyện, một chàng phục vụ hiền lành khi bị bắt nạt.
Trong em giờ đây vẫn còn vỡ òa. Nỗi niềm thì chất chứa mà em thì cố kiềm giữ nó như một con đê rệu rã chỉ chực bục ra mỗi khi lũ về. Thời gian trôi qua mà chẳng có tác dụng gì. Vậy mà trước đây, em đã từng tin lắm “với thời gian, nỗi đau rồi sẽ qua”. Thời gian qua, mà nỗi đau ở lại, anh à. Còn em thì bất lực nhìn nó quấn vào người mình.
Kỉ niệm vẫn còn lung linh với những bài nhạc, những lá mail của anh, em save lại thành một file trong máy, lâu lâu lại giở ra đọc. Và giờ thì em cũng chẳng del nó đi được. Del làm gì? Del đi thì cũng làm được gì đâu. Em coi nó như một kỉ niệm. Anh yên tâm nhé, em hứa sẽ không để nó ảnh hưởng gì tới mình đâu, dù chỉ là một chút. Anh đi rồi… Và em thì ở lại...
Tổng số bài gửi : 1217 Points : 1412 Join date : 22/11/2009 Age : 47 Đến từ : Hochiminh city
Niệm Khúc Cuối Sáng tác: Ngô Thụy Miên Trình bày: Lê Hiếu Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em. Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy, Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em. Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ, ru em, đưa em một lần Ru em vào mộng, đưa em vào đời, một thời yêu đương. Cho tôi xin em như gối mộng, cho tôi ôm em vào lòng. Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng, yêu thương vợ chồng. Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời Cũng đã muộn rồi Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em
Niệm Khúc Cuối
Nhắc đến tình yêu, là nhắc đến những định nghĩa đẹp đẽ và sâu sắc. Tôi nghe và cảm rất nhiều ca khúc về tình yêu mang âm điệu buồn và khơi gợi những tâm trạng đau đớn, mỏi mệt. Nhưng "Niệm khúc cuối" đem lại cho nhiều người, và cả tôi trong đó,cái cảm giác trái tim đã thắt đau mà tâm hồn vẫn nhẹ bẫng. Và nếu một lần nghe "Niệm khúc cuối" sẽ là một lần để cho tâm hồn ấy được tự do, một lần tự giải thoát nỗi lòng và để nhớ một thời đã yêu...
Người ta dễ phải lòng nhau bằng ánh mắt gần gũi, một nụ cười dễ mến, và có thể bằng tiếng sét ái tình. Rồi gắn bó, trọn vẹn một lời thề thì phải dành nhiều thời gian nhiều lần, để khoảnh khắc ấy là mãi mãi. Một khi đã hiểu từng nhịp tin yêu, đã biết rằng dù bất kì điều gì có thể lay động, thì tình yêu sẽ vẫn cận kề, người ta sẵn sàng để bảo vệ tình cảm ấy. Như trong một khoảnh khắc, người ta có thể thốt lên rằng ...
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Cuộc đời là một ca khúc bí ẩn, và người ta biết rằng muốn nó hay và ý nghĩa thì chắc phải tìm cảm hứng nơi tình yêu. Thế nên vượt qua thách thức cuộc đời, tình cảm vẫn trọn vẹn dành cho một người dường như là điều kiên định nhất.. Chẳng thế mà, dù mang nặng nỗi lòng hờn tủi, lời nói yêu thương vẫn muốn trao đi thật nhẹ, thật khẽ. Lời đầu cho ca khúc mở ra như thế, và cho dù có thế, "..vẫn yêu em"!
Khi yêu người ta thường hay mơ mộng lãng mạn, rồi ngay cả lúc tình yêu không trọn vẹn, vẫn ước ao về nhau. Như trong lời ca khúc, "giấc mộng" phải chăng chỉ đơn giản là yêu và được yêu lâu dài. Nhưng chính khi điều tưởng đơn giản đối với những người yêu nhau mặn nồng ấy không thể thành hiện thực, một lần nữa vết thương lòng càng như bị cắt sâu thêm.
Yêu dù khó khăn và trắc trở đến đâu nhưng chỉ một phút giây bên nhau cũng thấy êm ấm và bình yên. Và ai cũng biết rằng, hạnh phúc nhất cho cả cuộc hành trình dài một đời người là tìm được nửa yêu thương của mình, với cái kết có hậu là trọn vẹn bên nhau. Nhưng chữ ngờ ở đời đâu ai có thể dự đoán được. Cũng trong hoàn cảnh trái ngang như thế, mà trong một ca khúc khác, "Bản tình cuối", Ngô Thụy Miên đã chiêm nghiệm rằng:
Ngày nào người cho ta biết tình yêu đắm say Ngày nào đời cho ta biết tình là đắng cay
Dịu dàng và đắm say, những phím nhạc của "Niệm Khúc Cuối" dẫn dắt người nghe quên đi cảm giác về nỗi buồn u uẩn mà lướt nhẹ trên những dòng cảm xúc ấy và gây xúc động bằng chính âm hưởng dịu êm, tha thiết. "Niệm khúc cuối" được viết vào đầu thập niên 70 cùng với một loạt các ca khúc cùng thời của tác giả Ngô Thụy Miên như "Dấu tình sầu", "Bản tình cuối",.. nên mang ít nhiều phong cách lãng mạn và hướng về những câu chuyện tình buồn ướt át. Riêng ca khúc "Niệm Khúc Cuối" đã được rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hải ngoại (Dalena, Khánh Ly, Elvis Phương, Ái Vân ..) và trong nước (Đàm Vĩnh Hưng, Lam Trường, Khánh Ngọc, Lê Hiếu, Hồng Ân,..) thể hiện theo nhiều bản phối và theo các phong cách khác nhau. Nhưng đọng lại trong các bản thu âm ấy vẫn là chất nhạc ấm áp, giai điệu lắng đọng du dương thể hiện cảm xúc về một thứ tình cảm lãng mạn nhất: tình yêu!
Ở những lời cuối của bài hát, tâm sự về một tình yêu quá nhiều mong ước được thổ lộ một cách chân thành.
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời Dù cho em, em đan tâm xé, xé nát tim tôi Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời Cũng đã muộn rồi Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em
Nếu như ở những phần đầu của ca khúc, người ta chỉ nhận thấy nỗi niềm day dứt nhớ, và mong ước quá đỗi giản dị nhưng không thực, thì ở khúc cuối bài hát sự thật trước mắt trở lại hiện thực. Cái hiện thực ".. dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời, cũng đã muộn rồi.." chỉ được nhắc đến khi người ta hiểu, ước mơ và kỉ niệm chỉ thật đẹp khi mọi thứ đã qua. Nếu con người ta đã dắt nhau qua biết bao khó khăn, nhưng cuối cùng lại phải nhường lại hạnh phúc cho người "đưa em đi đến cuối cuộc đời", mơ ước mãi rồi cũng chỉ có thể thốt lên một lời cay đắng:"Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em".
Chữ tình ở đời, xét cho cùng làm người ta hạnh phúc nhất và cũng làm con người ta đau khổ nhất. Con người thăng hoa khi được yêu đến ngập lòng, mặc định mình là kẻ hạnh phúc nhất, sẵn sàng vì niềm vui chứa chan ấy mà trải nghiệm gian truân. Và rồi một khi tình yêu cất cánh bay đi để lại một khoảng trống không gì bù đắp nổi, người ta đau đấy, không tin đấy, mà vẫn hoang mang trong nỗi ước mong người mình yêu thương quay trở lại. Người ta có thể đếm được từng kỉ niệm ngọt ngào đã qua nhưng sẽ chẳng bao giờ tự hỏi có bao nhiêu phần nỗi buồn phải chịu đựng. Chính vì thế, ước mơ hoài rồi cũng phải chấp nhận, đau quá nhiều để mà vượt qua, con người sẽ lại tiếp tục hành trình cuộc đời mình bằng những niềm tự ủi an. Cũng như một lần nào đó, ngồi ngẫm lại, như lời một ca khúc nổi tiếng khác của Ngô Thụy Miên, rằng:
Mưa đã rơi và nắng đã phai Trên cuộc tình yêu em ngày nào Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc mầu Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người