Nhớ ngày đó khi mới cưới nhau chúng tôi đã rất hạnh phúc. Vợ tôi là một cô gái xinh xắn, hiền lành và biết quan tâm người khác. Ngày đó tôi thực sự rất hãnh diện khi lấy được cô ấy làm vợ.
Hạnh phúc của gia đình tôi được nhân đôi khi cô công chúa ra đời. Bé rất đáng yêu và kháu khỉnh, nhà tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Nhưng rồi niềm hạnh phúc đó đã không còn đong đầy như trước kể từ hai năm sau, khi đó công ty tôi bị phá sản. Tôi từ một người có thu nhập ổn định trở thành 1 gã thất nghiệp. Lúc này gia đình tôi khó khăn hơn, vợ tôi động viên chồng rất nhiều.
Tôi bắt đầu lại mọi thứ, tìm việc và dĩ nhiên nó không dễ dàng vì ở đâu lương cũng chỉ bằng 1 phần 3 lương ngày trước của tôi. Con cái lớn lên mọi chi tiêu đều eo hẹp, lương vợ tôi cũng thấp nên tôi đâm ra chán nản.
Tôi là kẻ tham vọng và cầu toàn vì thế nên nhìn vợ con khổ, gia đình phải tiết kiệm chắt chiu từng đồng tôi không chịu nổi. Con gái tôi cũng bị hạn chế mua quần áo và đồ chơi. Thời gian đó vợ lại báo tin có bầu. Nếu như gia đình vẫn khá giả như trước thì ắt hẳn tôi sẽ rất vui, nhưng giờ đây bị vỡ kế hoạch thế này tôi lại đâm ra chán nản bực bội.
Hôm đó tôi bỏ đi uống rượu thay vì nhảy cẫng lên ôm vợ như trước. Tôi thấy gắng nặng trên vai mình quá lớn. Sinh con ra thì biết nuôi kiểu gì, khi mà mọi thứ đều cần đến tiền. Tôi suy nghĩ nhiều và tôi biết vợ mình cũng buồn khi thấy thái độ của tôi.
- Giờ sinh con thì lấy cái gì mà ăn đây? Cô không biết làm gì ngoài đẻ à?
Tôi biết mình đã vô cùng quá đáng với vợ, thậm chí tôi còn bảo cô ấy bỏ đứa con đi bao giờ có điều kiện thì mình lại sinh con sau. Cô ấy khóc sưng cả mắt, nhiều đêm mất ngủ và rồi cô ấy nói: “Con em thì em sẽ nuôi, anh không cần bận tâm đâu”.
Nói vậy thôi chứ lòng tôi cũng buồn khi phải thốt ra những lời đó lắm vì đó là con của tôi chứ không phải con ai hết. Hỗ dữ ai nỡ ăn thịt con. Hơn nữa tôi buồn vì sự bất lực của bản thân. Tôi làm thêm nhiều hơn và ít khi tôi về nhà sớm. Bụng vợ tôi ngày một lớn lên, nhưng tôi ít quan tâm đến cô ấy. Vợ chồng tôi dường như ít nói chuyện với nhau, vợ cứ lầm lũi chăm con một mình.
Vợ vất vả vừa chăm lo gia đình, vừa đi làm. Ngày cô ấy sinh, tôi cũng đến muộn vì hôm đó tôi trực ca đêm. Nhìn thấy con trai khóc, tôi cũng bật khóc theo. Cảm giác làm bố vẫn thật tuyệt như lần đầu tiên vậy. Vợ tôi đau đớn vì ca vượt cạn hơn nữa tủi thân nên cô ấy quay lưng vào tường khóc. Tôi biết mình đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều.
Con trai tôi ngày càng lớn lên, mỗi lần nhìn thấy tôi nó lại cười. Nụ cười của nó cứ như thiên thần, vậy mà đã có lúc tôi muốn bỏ nó đi. Tôi ôm con bật khóc hối hận, tôi thương vợ mình đã chịu nhiều cực khổ. Từ ngày có bầu vợ tôi ít nói hẳn đi, là vì tôi. Tôi đã quá vô tâm và quá đáng với cô ấy. Hôm đó tôi ôm vợ vào lòng khi cô ấy ngồi trông con trong đêm khuya. Nhìn vợ mệt mỏi mất ngủ mà tôi thấy thương. Thấy tôi ôm cô ấy không nói gì nhưng rồi vợ tôi bật khóc. Tôi chỉ biết nói: "Anh xin lỗi, anh yêu yêu ba mẹ con nhiều lắm. Anh sai rồi”. Mọi thứ kìm nén lâu nay khiến cô ấy vỡ òa.
Giờ đây con tôi đã được 5 tuổi, chị gái nó đã vào cấp 1. Mỗi lần nhìn thấy con trái tim tôi lại quặn thắt vì những gì đã làm, đã đối xử với vợ của mình. Vợ tôi không còn giận chồng nữa, nhưng tôi hiểu rõ cô ấy đã buồn và tổn thương rất nhiều. Sau bao năm cố gắng chúng tôi đã có căn hộ khang trang và đang tích góp để cho con cái học hành chu đáo đi du học Nhật Bản và chọn một trường Nhật ngữ tốt để theo học. Bài học mà tôi rút ra đó là: “Trong cuộc sống dù đôi lúc có khó khăn, hay thỉnh thoảng có cơn bão có ghé cửa nhà bạn thì chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, đoàn kết thì tất cả sẽ qua hết. Chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau, cùng nhau cố gắng vượt qua thì bình yên sẽ lại về”.
Hạnh phúc của gia đình tôi được nhân đôi khi cô công chúa ra đời. Bé rất đáng yêu và kháu khỉnh, nhà tôi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Nhưng rồi niềm hạnh phúc đó đã không còn đong đầy như trước kể từ hai năm sau, khi đó công ty tôi bị phá sản. Tôi từ một người có thu nhập ổn định trở thành 1 gã thất nghiệp. Lúc này gia đình tôi khó khăn hơn, vợ tôi động viên chồng rất nhiều.
Tôi bắt đầu lại mọi thứ, tìm việc và dĩ nhiên nó không dễ dàng vì ở đâu lương cũng chỉ bằng 1 phần 3 lương ngày trước của tôi. Con cái lớn lên mọi chi tiêu đều eo hẹp, lương vợ tôi cũng thấp nên tôi đâm ra chán nản.
Tôi là kẻ tham vọng và cầu toàn vì thế nên nhìn vợ con khổ, gia đình phải tiết kiệm chắt chiu từng đồng tôi không chịu nổi. Con gái tôi cũng bị hạn chế mua quần áo và đồ chơi. Thời gian đó vợ lại báo tin có bầu. Nếu như gia đình vẫn khá giả như trước thì ắt hẳn tôi sẽ rất vui, nhưng giờ đây bị vỡ kế hoạch thế này tôi lại đâm ra chán nản bực bội.
Hôm đó tôi bỏ đi uống rượu thay vì nhảy cẫng lên ôm vợ như trước. Tôi thấy gắng nặng trên vai mình quá lớn. Sinh con ra thì biết nuôi kiểu gì, khi mà mọi thứ đều cần đến tiền. Tôi suy nghĩ nhiều và tôi biết vợ mình cũng buồn khi thấy thái độ của tôi.
- Giờ sinh con thì lấy cái gì mà ăn đây? Cô không biết làm gì ngoài đẻ à?
Tôi biết mình đã vô cùng quá đáng với vợ, thậm chí tôi còn bảo cô ấy bỏ đứa con đi bao giờ có điều kiện thì mình lại sinh con sau. Cô ấy khóc sưng cả mắt, nhiều đêm mất ngủ và rồi cô ấy nói: “Con em thì em sẽ nuôi, anh không cần bận tâm đâu”.
Nói vậy thôi chứ lòng tôi cũng buồn khi phải thốt ra những lời đó lắm vì đó là con của tôi chứ không phải con ai hết. Hỗ dữ ai nỡ ăn thịt con. Hơn nữa tôi buồn vì sự bất lực của bản thân. Tôi làm thêm nhiều hơn và ít khi tôi về nhà sớm. Bụng vợ tôi ngày một lớn lên, nhưng tôi ít quan tâm đến cô ấy. Vợ chồng tôi dường như ít nói chuyện với nhau, vợ cứ lầm lũi chăm con một mình.
Vợ vất vả vừa chăm lo gia đình, vừa đi làm. Ngày cô ấy sinh, tôi cũng đến muộn vì hôm đó tôi trực ca đêm. Nhìn thấy con trai khóc, tôi cũng bật khóc theo. Cảm giác làm bố vẫn thật tuyệt như lần đầu tiên vậy. Vợ tôi đau đớn vì ca vượt cạn hơn nữa tủi thân nên cô ấy quay lưng vào tường khóc. Tôi biết mình đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều.
Con trai tôi ngày càng lớn lên, mỗi lần nhìn thấy tôi nó lại cười. Nụ cười của nó cứ như thiên thần, vậy mà đã có lúc tôi muốn bỏ nó đi. Tôi ôm con bật khóc hối hận, tôi thương vợ mình đã chịu nhiều cực khổ. Từ ngày có bầu vợ tôi ít nói hẳn đi, là vì tôi. Tôi đã quá vô tâm và quá đáng với cô ấy. Hôm đó tôi ôm vợ vào lòng khi cô ấy ngồi trông con trong đêm khuya. Nhìn vợ mệt mỏi mất ngủ mà tôi thấy thương. Thấy tôi ôm cô ấy không nói gì nhưng rồi vợ tôi bật khóc. Tôi chỉ biết nói: "Anh xin lỗi, anh yêu yêu ba mẹ con nhiều lắm. Anh sai rồi”. Mọi thứ kìm nén lâu nay khiến cô ấy vỡ òa.
Giờ đây con tôi đã được 5 tuổi, chị gái nó đã vào cấp 1. Mỗi lần nhìn thấy con trái tim tôi lại quặn thắt vì những gì đã làm, đã đối xử với vợ của mình. Vợ tôi không còn giận chồng nữa, nhưng tôi hiểu rõ cô ấy đã buồn và tổn thương rất nhiều. Sau bao năm cố gắng chúng tôi đã có căn hộ khang trang và đang tích góp để cho con cái học hành chu đáo đi du học Nhật Bản và chọn một trường Nhật ngữ tốt để theo học. Bài học mà tôi rút ra đó là: “Trong cuộc sống dù đôi lúc có khó khăn, hay thỉnh thoảng có cơn bão có ghé cửa nhà bạn thì chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng, đoàn kết thì tất cả sẽ qua hết. Chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau, cùng nhau cố gắng vượt qua thì bình yên sẽ lại về”.