Đây là những bài viết của vinh_man trên một diễn đàn của những người có HIV, Trần Tâm đưa lên đây để mỗi người trong chúng ta hiểu về cuộc sống của những người có HIV hơn.
Câu tít chủ đề tôi nhại lại lời của một tổng thống Mỹ. Nó cũng được một nhạc sỹ nào đó của ta nhại lại ở một bài hát khá nổi tiếng trong giới thanh niên.
Nhưng quả thật, tôi cảm thấy đó là một cái tít hấp dẫn.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết Thép đã tôi thế đấy đã nói đại ý thế này:
"Đời người ta ai cũng chỉ sống có một lần. Nên hãy cố gắng sống làm sao cho khỏi xót xa ân hận...". Câu nói đó cũng hay. Nhưng đối với người có H thì đâm ra hơi nhảm. Vì lẽ rằng anh (chị) có H nào mà chẳng xót xa, chẳng ân hận, chẳng tiếc đời. Nhưng chết thì chưa, tự tử thì không dám, mà sống thì phải ăn, phải giao tiếp, phải ham muốn, phải ước mơ... và vân vân các thứ phải nữa.
Vậy sống tiếp thế nào!? Sống nốt cái đời này thế nào!?
Cộng đồng người có H của chúng tôi có khá nhiều kiểu sống:
- Anh săn gái: Thấy gái là sán vào. Xấu cũng xơi mà đẹp thì càng tốt.
"Không có rơm thì toóc cũng nhai". Anh lấy đó làm niềm vui.
- Anh nghiện chích A: Nghiện cho cò cả lưng. Kiếm được đồng nào chích đồng ấy.
Không phải anh ta chích cho quên đời mà chỉ đơn giản là cai không nổi.
- Anh nghiện chích B: Anh này vợ đẹp nhưng từ khi biết có H vợ nó không cho xơi nữa nên chui vào chích cho bõ tức. Phá phách hết mẹ nó đi kẻo sau này thằng khác nó hưởng.
- Anh tiếc đời, sợ chết: Anh có mấy trăm mét vuông đất mặt đường, xẻ ra mà bán mỗi miếng đất cũng vài ba tỷ đồng. Vợ đẹp, con khôn. Chủ nghĩa xã hội tốt đẹp thế này mà anh phải ra đi (Câu này tôi dẫn lại lời của nhà văn nổi tiếng đương đại Trung Quốc có tên Giả Bình Ao). Anh kiêng rượu, kiêng Heroin, hạn chế thuốc lá.
Ăn uống tẩm bổ cho béo phì ra. Lúc nào cũng thì thào bàn tán và hiện trạng bệnh tật.
Anh sống như một con... lợn (Xin lỗi). Đó không phải là sống mà là sợ chết.
- Có người thì sống bữa nay biết bữa nay, nơm nớp không biết ngày mai ngã bệnh lúc nào thế là ò í e kèn trống ta đi ra nghĩa địa.
-...
Còn nhiều nữa các kiểu người mà chúng ta có thể tìm thấy trong cộng đồng có H.
Cũng có những người cố gắng sống cho tử tế có ích, đặt hy vọng vào con cái, vào tương lai đất nước. Đó là cách sống tích cực.
- Cá nhân tôi thì sống để post bài lên diễn đàn, và viết những điều mình muốn.
Tôi đánh giá về sự sống thế này:
Sống bao lâu không quan trọng vấn đề là sống thế nào mới đáng bàn; Làm được điều mình mơ ước là quan trọng; Để lại sự nghiệp trong cõi trời đất là quan trọng nhất. Nếu một mai virus viêm màng não đưa anh đi hơi sớm thì ít nhất... tôi nhấn mạnh ít nhất anh cũng dám dấn thân trên con đường thực hiện ước mơ của mình. Đừng sợ sệt. Hãy hành động.
Đôi lúc, tôi tự an ủi mình: Hàn Mạc Tử cũng hưởng dương có mỗi 28 cái xuân xanh.
Vũ Trọng Phụng được đâu như cũng thế. Nguyễn Nhược Pháp với bài Em đi chùa hương nổi tiếng được có mỗi 24 thôi. Puskin thọ hơn, được 38. Bai - rơn 37. Người anh hùng Cu - ba tên là Che Guevara 39 v.v... vậy mà họ đã để lại trên đời những gì!?
Các bạn tự tìm hiểu.
Bệnh phong đã sinh ra Hàn Mạc Tử chẳng nhẽ bệnh AIDS lại không sinh ra được một vinh_man hay sao!? Cái gì cũng có thể hết.
Sự bắt đầu không bao giờ là quá muộn.
Tôi xin kể câu chuyện có thực:
Chỗ tôi lấy thuốc ARV có một chàng đang nghiện, không hiểu bức xúc những gì mà
vác dao đi chém người ta. Cọng với tội trạng cũ, anh bị bắt đi tù. Thế là, bố anh ta,60 tuổi
mà hàng tháng cứ phải đều đều đến lấy thuốc, rồi vượt gần 100 cây số mang lên cho
con. Hôm đó, bác sỹ không cho ông bố lấy thuốc nữa. Ông bác sỹ viện ra những lý do đại
loại như: Thuốc này là thuốc cấm bán. Phải nhìn thấy mặt đối tượng mới phát thuốc (để biết
anh ta còn sống hay không). Người bố bất hạnh phát khùng lên. Lý lẽ của ông là: ARV
phải uống đều đặn mới có tác dụng, dừng uống một ngày cũng không được. Đám đông
(đều là dân có H) phụ hoạ với ông... bác sỹ. Đâu đó có tiếng dè bỉu:
- Đã bệnh rồi còn nghiện.
- Đánh người thì đi tù đáng đời
Người ta phù người thịnh chứ không phù người suy. Chân lý thuộc về kẻ mạnh (Hít le)
Ông bố bất hạnh phải xuống thang. Về sau, ông phải lên trại giam xin giấy chứng nhận
của cán bộ công an quản lý. Từ đó tháng nào tôi cũng gặp ông với mái tóc bạc ngồi
thơ thẩn trong vườn hoa bệnh viện để chờ nhận thuốc. Còn lúc xảy ra câu chuyện,
trong tôi trào lên một cảm giác vừa chua xót, vừa giận dữ. Tôi rên lên trong lòng:
- Thằng tù nó cũng là con người chứ nó là cái gì!?
Chuyện tiếp theo là chuyện của tôi:
Tôi bắt được một cô bồ, cũng là dân nhà mình cả. Cô ta chẳng còn trẻ trung gì, xấu gái,
lại là nông dân, lại có một đứa con (tôi vẫn còn là trai chưa vợ - trai tân, dân thành phố, lại
khá đẹp trai). Tôi hứa với lòng sẽ chung thuỷ, sẽ quan hệ với cô cho đến hết phần đời
còn lại. Tôi không hề "Cố đấm ăn xôi" mà tôi từ suy nghĩ đến hành động thực tế là hoàn
toàn giống nhau. Hai chúng tôi: Cơm ai, người ấy ăn. Nhà ai, người ấy sống (Làm tình
thì phải có hai người). Ấy vậy mà một đêm nọ, tôi suýt đấm ông bạn vì không chịu chở tôi
ra chỗ cô ấy (ông này nhất quyết...đi chơi đĩ), thế là tôi lấy xe máy của anh ta ra thăm
người yêu - Quãng đường là 20 cây số, vào giữa hôm rét nhất của đợt rét vừa rồi. Các
bạn đoán chuyện gì xảy ra? Khi tôi cất tiếng gọi:
- Em ơi! Mở cửa cho anh.
Có tiếng người đàn ông khác trả lời. - Đầu tôi tự nhiên mọc lên một cặp sừng hươu.
(Ở những phần sau, tôi sẽ kể chuyện ranh ma, xảo trá của tôi).
Tôi kể hai câu chuyện trên để làm gì!?
Trả lời: Người có H vẫn nguyên xi là một con người với đầy đủ các ham mê, dục vọng, dối
trá, nhỏ nhen. Nó vẫn là một con người với "Bầu máu nóng và dây thần kinh ấm áp của mình".
Nó vẫn sống đấy và chịu đựng mọi thứ như bất cứ một thành viên nào khác của xã hội. Phạm
tội - Nó phải đi tù. Nghiện ngập - Nó bị chê bai. Ngú ngớ - Nó bị người tình xỏ mũi.
Người có H phải được đối xử công bằng như những người bình thường khác.
Con người là một giống vật rất khổ. Nó khổ hơn con vật là bởi nó có tâm hồn.
Con người là một giống vật kỳ lạ. Nó có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh sống - Doxtoiepxki
đã nhận ra điều này khi ông bị kết án tử hình sau đó giảm xuống đi đày ở Xibiri. Còn tôi ngộ ra
được từ hồi phát hiện mình có H.
Khi mới phát hiện ra mình đã có H tôi hơi có một chút khoái chí trong lòng. Thế nhé bây
giờ tôi là bệnh nhân trầm trọng rồi nhé. Không ai kể cả gia đình, bạn bè được đòi hỏi gì ở tôi
nữa đâu đấy. Tôi muốn sống ra sao thì sống. Nghiện cũng được mà cai thì phải đối xử với
tôi cho tử tế vào. Không thì không xong đâu...
Thời gian trôi đi. Không kể một vài trận ốm lặt vặt mà ai cũng có thể mắc. Mọi chuyện vẫn
vậy. Tình cảm, cách đối xử của những người xung quanh cũng chẳng khác đi. Có chăng chỉ
là vài lời chép miệng, thở dài, hơi hơi thông cảm... Tôi lại ngộ thêm một điều nữa: HIV đã có
mặt như một thành viên chính thức của cuộc đời này. Nhìn ra xung quanh, các bạn cùng cảnh
khác, tôi vẫn thấy họ lao động, giải trí, kiếm tiền, uống rượu, chơi đĩ, chăm sóc con cái. Quả
thực, tôi không thấy có cái gì khác giữa người có H và người không có H. Có chăng chỉ là
một chút khủng hoảng lúc ban đầu. Có chẳng, chỉ là cái xấu bắt đầu từ trước khi anh ta, cô ta
có HIV. Nếu đã là kẻ xấu thì có H hay không vẫn là kẻ xấu.
Con người rất khổ - Nó biết suy nghĩ. Đấy,một khi chết đi thì thôi, chứ sống thì cho dù có
mù đi chăng nữa, con người vẫn cảm thấy cuộc sống đang vận động náo nhiệt xung quanh
mình. Con người có lý trí, có cảm xúc nên nó sẽ phản ứng với ngoại cảnh thế là nó phải hành
động - Nghĩa tích cực là Lao động - Nghĩa tiêu cực là phá phách, buông thả.
Tôi xin ra đi ra ngoài đề một chút. Tôi viết những dòng này không phải là để lên mặt dạy dỗ,
ra vẻ mình thiên kinh vạn quyển, trích dẫn này nọ v.v.. đây là những suy nghĩ thực của tôi. Rất
mong được chia sẻ.
Con người là một con vật bất trị, chẳng ai dạy nổi ai đâu. Đấy có bố mẹ nào bảo con đi
chích Heroin, dùng thuốc lắc, đi làm tình tập thể, làm đĩ kiếm tiền đâu... ấy thế mà con người
vẫn không nghe lời bố mẹ, thầy cô, nghe lời Chính phủ dạy. Con người vẫn bỏ học, vẫn
vào quán game, quán chat... uống rượu, dùng thuốc lắc và thế là con người dẫn mình đến chỗ
tự huỷ diệt - Mắc các bệnh trầm trọng, chết về thể xác. Tôi lấy một ví dụ thế này: Có bạn nào
trong diễn đàn của chúng ta chưa vào Google kiếm Web sex!? Con người bắt buộc phải trải
nghiệm. Ngôn ngữ văn học gọi là dấn thân. Con người tự mình khám phá lấy tất - có trải qua
rồi thì con người mới chấp nhận những điều mà nó được nơi khác dạy cho mình.
Cách đây khá lâu tôi đọc tác phẩm Rừng Na - uy của nhà văn đương đại Nhật Bản - Haruki
Murakami có một câu thế này: "Cái chết bắt đầu từ sự sống". Vì tôn trọng danh tiếng ông nhà
văn, nên tôi ghi nhớ nhưng không hiểu. Đến tối hôm qua, tôi mới ngộ ra đúng là khi vừa chào
đời, đúng hơn là bắt đầu từ khi tinh trùng của người cha, gặp trứng của người mẹ chúng ta đã
bắt đầu chết rồi. Với anh em có H chúng mình, những người có cái chết nhanh hơn đồng loại
khỏe mạnh, điều đó lại càng đúng lắm. Nhưng cái chết có đáng sợ hay không!? Cái chết đáng
sợ hay cái sống mới là đáng sợ!? Mời các bạn theo dõi vào lần đăng nhập sau
Nói về chuyện sống chết thì có rất nhiều các nhà siêu kinh điển đã làm. Nhưng tôi thấy
Doxtoievxki vẫn vĩ đại nhất. Trong tác phẩm Thằng Ngốc (tác phẩm đọc sướng nhất của ông),
Colia còn rất trẻ nhưng đã bị ho lao - Một trong như tứ chứng nan y thời đó. Khi bước vào
cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn 4, Colia làm một bài diễn văn tràng giang đại hải phân
tích ý nghĩa cuộc đời - Cái này thì các bạn phải tìm đọc Thằng Ngốc - Gã Khờ - Thằng Khờ
tất nhiên lời lẽ là do Doxtoievxki mớm cho nhân vât thôi, nhưng hành động sau đó Colia rút
súng lục dí vào thái dương bóp cò. Cậu ta muốn thiên hạ chú ý đến mình. Chuyện gì xảy ra:
Súng không có đạn. (Chỗ chúng tôi cũng có một vụ tương tự. Tôi sẽ kể cho các bạn sau).
Doxtoievxki qua sự việc trên đã rút ra một điều mà tôi tâm tâm niệm niệm hàng ngày:
"Phải biết sống đến từng giọt sống cuối cùng".
Nguyễn Huy Thiệp, trong Giăng lưới bắt chim cũng có nói một câu đại loại như thế: "Phải biết
sống ráo riết từng phút giây một".
Không biết các anh em có H ở nơi khác ra sao, nhưng ở chỗ tôi thì nhiều người nhiều hoàn
cảnh khác nhau lắm. Nói chuyện với họ, tôi không đưa ra lời khuyên gì. Tôi chỉ biết chúc
mừng, khi họ đạt được một thành quả nhỏ nhoi như: Gặt xong vụ lúa, đi được cuốc xe lai,
nhận tiền công thợ xây (nhưng phải mời tôi đánh chén) v.v.. Anh em trình độ học vấn thấp,
và trong tương lai rất khó nâng cao. Nhưng tôi thực sự yêu thương họ, cho dù họ có thể
không biết điều này. Chính vì vậy mà tôi không biết nói gì với họ, tôi vốn vụng về trong giao
tiếp mà. Tôi sợ họ lại bảo mày có trình độ rồi tinh tướng. Tôi chỉ biết vui với cái niềm vui
be bé của họ - Thế thôi. "Con chim sắp chết thì cất tiếng kêu thương, con người sắp chết thì
lời nói phải". Tôi cũng chẳng cần giả vờ nhân đức làm gì.
Trước đây, đọc Kinh thánh, về tiểu sử các nhân vật có những câu như: Ông ấy, bà ấy
được thấy con cái lớn lên, khi chết được chôn trong phần mộ của tổ tiên. Tôi cảm thấy hơi
buồn cười. Có mỗi chuyện ấy mà cũng chép vào và lưu truyền hàng nghìn năm. Nhưng bây
giờ thì tôi hiểu, đó là một trong những hạnh phúc lớn lao nhất của đời người. Tôi không vợ,
không con. Chết đi rất có thể làm một con ma đói - Nhưng may quá, tôi thuộc chủng vô thần
(vấn đề này sẽ được đề cập đến ở các phần sau). Nhưng các bạn ạ, tôi muốn sống, muốn
sống ghê gớm (lời một nhân vật của Chekhov). Ngày xưa khoẻ mạnh, tung tẩy, vô lo, bây
giờ tôi mới hối - Hối vẫn còn kịp. Cho dù thời gian không đủ cho tôi làm nên được công tích
gì cho đời nữa, nhưng tôi quyết không phạm lại những sai lầm cũ. Bây giờ, bạn hãy làm một
trắc nghiệm nhỏ thế này: Nhắm mắt lại (30 giây). Nhìn thẳng vào màn hình vi tính.
Nghĩ... nghĩ... nghĩ... bạn đang ngồi đây. Ngoài kia là đường phố. Rộng hơn nữa là tỉnh của
bạn. Rộng hơn là nước Việt Nam, rồi quả đất, rồi hệ mặt trời, rồi dải ngân hà, rồi hàng nghìn
hàng triệu giải ngân hà như thế.... Vũ trụ vô cùng. Con người thật nhỏ bé. Con người đang chết
Khi chết con người biến đi đâu!? Cái chết có phải là giới hạn cuối cùng không!?
Những điều đã hứa ở các phần trước, nói về cái chết, sự phản bội, việc tự tử hụt tôi sẽ lần
lượt post lên để các bạn chia sẻ. Nhưng hôm nay tôi muốn nói đến sự cô đơn.
Không hiểu các bạn đã bao giờ lâm vào hoàn cảnh có nhà mà không về được, buồn rầu cực
điểm mà không biết thổ lộ cùng ai. Cũng có nỗi cô đơn vì chân lý "Chịu đựng được cô đơn
mới là vĩ đại"- Giả Bình Ao. Nhưng điều đó chỉ hợp với bậc thánh nhân còn chúng ta, những
người có H. Cô đơn sẽ đẩy nhanh hơn đến sự huỷ diệt. Nếu ai đã đọc tác phẩm TRĂM
NĂM CÔ ĐƠN của Mác - két sẽ thấm nhuần điều đó. Một cá nhân cô đơn, một dòng họ
cô đơn đã dẫn đến chỗ loạn luân, sinh ra một đứa bé có cái đuôi xoăn tít như đuôi con lợn.
Tôi xin cảm ơn diễn đàn, đã là nơi giúp những người đen đủi, có thể nói là bất hạnh như tôi,
như bạn, tóm lại là chúng ta xích lại gần nhau hơn, sẻ chia và thông cảm.
"Cái đẹp sẽ cứu chuộc thế giới" - Bình luận về câu nói nổi tiếng này Doxtoiepxki, Nguyễn Huy
Thiệp đã xác đáng khi cho rằng: Ông đã thấy nhiều văn nghệ sỹ của nước ta tôn thờ cái đẹp
như thế nào, chạy đuổi theo phụ nữ ra sao. Nguyễn Huy Thiệp cho rằng đó là Doxtoiepxki nói
dỗi với thể chế chính trị, ông muốn nói đến cái đẹp về chính trị. Riêng tôi thêm vào rằng nhà
văn Nga muốn nói đến cái đẹp về tình người, nói đến tình yêu thương con người đối với nhau.
Không có tình yêu, cuộc đời này thật vô nghĩa, và không thể chịu đựng nổi. Ngay cả trong
thời cực thịnh của Liên Xô cũ, nhà văn Đumbátzê cũng đã cảm thấy được sự suy nhân tính
trong xã hội Xô Viết. Trong tác phẩm QUY LUẬT CỦA MUÔN ĐỜI có hình ảnh hai người
là nhà văn và một anh đánh giày đi cầu xin mọi người tình yêu, mọi người hãy yêu thương
nhau để cho MẶT TRỜI ĐỪNG TẮT. - Rất ấn tượng.
Thử hỏi không có tình yêu của gia đình, sự đùm bọc, cưu mang của anh em, bạn bè, sự trợ
giúp của xã hội và các tổ chức Quốc tế nữa chứ (thế là đến tầm nhân loại rồi) đại dich Thế
kỷ HIV/AIDS sẽ hoành hành như thế nào trên đất nước ta, số phận anh em có H còn thê thảm
đến đâu, riêng chuyện khám và cấp ARV cũng đã là đáng kể rồi. Đó là NỐI VÒNG TAY
LỚN đấy các bạn ạ. ĐOÀN KẾT LÀ SỨC MẠNH, CÔ ĐƠN LÀ CHẾT.
Nhân thể đây, tôi bàn ra ngoài lề một chút. Tôi nói về TRỊNH CÔNG SƠN.
Lướt qua các trang diễn đàn, tôi thấy rất nhiều người mê nhạc Trịnh. Các bạn ạ, nếu bạn
không theo một tôn giáo nào, thì nhạc Trịnh quả thực là một liều thuốc an ủi kỳ diệu. Nhạc
Trịnh không bi luỵ, buồn thương, bàng bạc, sầu sầu. Nhạc Trịnh nói chính về cái vô thường
của cuộc đời này. Có lẽ, nó thấm đẫm chất Thiền. Nghe nhạc Trịnh, ta thấy cuộc đời là như
thế, con người là như thế, nó tồn tại như thế, nhưng không hiểu sao ta cảm thấy được an ủi,
thấy tự tin hơn, muốn sống hơn...
Lâu lắm rồi, kể từ hồi Trịnh Công Sơn mất đi, tôi chưa đọc một bài viết nào nói về ông, người
đã sản sinh ra cả một dòng nhạc mang tên mình - Nhạc Trịnh - Ca trù - Chèo - Ca Huế v.v..
dấu gạch ngang ở đây có nghĩa là tương đương. Có lẽ 50 năm nữa, Phạm Tuyên, Đỗ Nhuận,
Hoàng Việt... thậm chí cả Văn Cao, Phạm Duy sẽ bị bụi thời gian phủ mờ, nhưng Trịnh Công
Sơn thì còn mãi. Tôi muốn so sánh Trịnh Công Sơn với một người, đó là Đại thi hào dân tộc,
Danh nhân văn hoá thế giới Nguyễn Du.