PTTH Nguyễn Khuyến Nam Định khóa 1991-1994
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

PTTH Nguyễn Khuyến Nam Định khóa 1991-1994


You are not connected. Please login or register

Nhật ký các loại

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Nhật ký các loại Empty Nhật ký các loại 2/6/2010, 23:47

ruounutchuoi2


Thành viên nhiệt tình
Thành viên nhiệt tình

Nhật ký của một bà mẹ chồng


Ngày... tháng... năm
Tối qua hai đứa nó lại đi. Không biết là
xem phim hay ăn tiệm, đã thế, lại còn phôn về muộn khi ta đã dọn cơm
xong. Ta ngồi ăn một mình, lòng ngổn ngang tức tối. Đứa con trai yêu dấu
rõ ràng đã bị vợ ám, càng ngày càng cách xa ta. Được. Để coi. Bà này
đâu có sợ. Bà này biết điều nhưng không nhu nhược.
Khuya tối mấy cũng không chịu ngủ, bật tivi xem phim Hongkong bộ, nhưng
nghe tiếng xe của chúng thì tắt vội đi. Giả ngồi trong bóng tối cô đơn.
Hai đứa bước vào. Con trai ngạc nhiên: “Mẹ chưa ngủ à?”. Ta lạnh lùng:
“Mẹ mệt”. Con dâu lo lắng: “Mẹ uống thuốc gì chưa?”. Ta dấm dẳng: “Thôi,
tôi nhức mỏi quen rồi”.
Hai đứa len lén về phòng. Ta hả dạ, lén xuống bếp, mở tủ lạnh ăn nửa
trái sầu riêng.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Sáng ra loẹt quẹt quét nhà. Thấy con dâu đi qua, vội vã tự đấm lưng vài
cái. Nó liếc nhìn nhưng không hỏi. Được. Để đó. Rồi xem!
Nó dắt xe ra. Mình nói mát: “Con mặc cái váy đẹp đấy, nhưng hình như hơi
mỏng đó con”. Nó cười cười: “Bây giờ ai cũng vậy mà”. Ta cười nhạt:
“Gia đình này gia giáo, ta chỉ nhắc thế, chắc mẹ cổ rồi”. Nó len lén trở
lại thay đồ. Thấy chưa. Một nhát. Đừng có vội trêu gan.
Nó vừa định nổ máy xe, mình lại nhắc: “Chủ nhật có giỗ, con nhớ về sớm
và nhớ đặt heo quay”. Con dâu sững sờ: “Cơ quan con định đi Vũng Tàu”.
Mình cười không tươi: “À, thì mẹ cũng nhắc thế thôi. Tùy chị”.
Nó nặng nề lao đi. Con trai yêu vừa ra. Rõ khổ, mới cưới vợ mà gầy đi ba
ký. Chắc “quỷ cái” lại hành. Mình dọn đồ sáng cho ăn. Nói xa xôi: “Vợ
con ngoan, xinh đẹp đấy nhưng con nên để ý vì hình như nông nổi, ham
chơi”. Thấy nó im, mình bồi: “May mà mẹ cũng đổi khác rồi, chứ mấy bà
kia ấy à? Canh chừng và so đo dữ lắm”.
Con trai không nói gì, im lặng đọc báo. Kệ, nghe được câu nào thì nghe.
Tôi già rồi. Tôi chả cần gì – Tôi chỉ nghĩ cho anh cho chị.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Buổi trưa sang bà Tám, thấy bà cũng đang buồn và tức đứa
con dâu. Có đời thuở nào mà sắm một lúc hai cái áo trong khi chồng không
có đôi giày tử tế mà mang. Vội vàng dẩu mỏ mắng bà: “Mua thế còn may.
Đứa nhà tôi ấy à, nhà ba ngày không thấy quét (thực ra thì mới có một
ngày), nấu cơm thì lúc khê lúc khét (thực ra cũng mới có một lần)”.
Bà Tám thở dài: “Thời chúng mình khổ biết bao nhiêu. Bọn nó bây giờ
sướng mà không biết sướng”.
Đang ngồi với chị Tám thì chị Tư qua. Khoe con dâu đi Thái Lan về tặng
chai dầu gió. Mình bực quá: “Con dâu tôi tặng cả máy đấm lưng, nghe nói
mua đắt bằng chiếc xe gắn máy”. Nói thế cho chị ấy ghen chơi. Đừng tưởng
chỉ con nhà mình mới khá.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Cùng chị Tư, chị Tám lên chùa. Đi hết trăm ngàn tiền xe, ăn hết sáu chục
ngàn tiền quà. Nhưng lúc về nhà, con dâu hỏi đi đâu thì nói là đi khám
bệnh. “Bác sĩ nói sao hả mẹ?”. “À, thì sẽ tăng nhức mỏi, nên cần bớt
việc nhà. Nhưng khổ nỗi tôi không làm thì ai làm. Chả lẽ để cái nhà này
như cái nhà hoang”.
Vừa nói vừa đấm lưng, và thở ra nhọc mệt (mệt quá đi chứ, ăn tới hai tô
bún còn gì!). Sau đó vừa rên vừa lấy nồi đi vo gạo. nó vội vàng giằng
lấy: “Mẹ để con”.
Tối về, con trai nghiêm túc: “Mẹ ơi, chúng con mua vé du lịch cho mẹ, đi
Trung Quốc một tuần”. Vội vã gắt lên: “Mẹ thích ở nhà với các con
hơn... nhưng thôi, đã mua rồi thì đi vậy... khổ lắm, tôi chả yên tâm khi
ra khỏi cái nhà này”.

2Nhật ký các loại Empty Re: Nhật ký các loại 2/6/2010, 23:49

ruounutchuoi2


Thành viên nhiệt tình
Thành viên nhiệt tình

Nhật ký của một nàng dâu



Ngày... tháng... năm
Mở mắt dậy vào lúc 6h sáng. Anh yêu vẫn nằm bên cạnh, ngáy đều như một
bản nhạc du dương. Mình lén dậy, nhìn qua khe cửa thấy mẹ chồng đang làm
đồ ăn sáng. Bèn nhón chân về giường, trùm chăn nằm tiếp. Và lấy ra cuốn
sách, thả rơi xuống cạnh đầu mình. Miên man nghĩ về chiếc áo đầm hôm
qua con Mai mặc. Áo đẹp quá nhưng tròng vào thân nó thực phí đi. Phải
mình thì biết, cứ làm các anh lác mắt. Anh nào? Sực nhớ mình đã có
chồng. Ờ, có chồng không được diện à?
Anh yêu nhỏm dậy, lay lay, mình nhắm mắt, đầu hơi ngoẹo ngoẹo (biết rằng
dáng ấy dễ thương). Anh nhón chân ra ngoài nói với mẹ chồng: “Vợ con
hơi mệt. Đêm qua đọc sách về gia chánh đến khuya”. Mẹ la anh: “Thế thì
để cho nó ngủ”. Kha, kha, ta ngủ tiếp là chuyện đã rõ ràng.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Đi làm về, thấy mẹ chồng lôi ra một con cá lóc. Eo ôi, lại nấu canh
chua, lại nhặt rau, thái hành, gọt thơm mệt xỉu. Vội vàng lén rút điện
thoại, nhắn tin cho Mai. Nó lập tức phôn vào điện thoại để bàn. Mẹ chồng
nhấc lên: “Alô, cho cháu gặp Trang, cháu muốn báo là sếp ở cơ quan vừa
vào viện vì lên cơn tai biến”. Mẹ chồng hốt hoảng dập máy, bảo mình vô
viện thăm ngay. “Nhưng con còn nấu canh, làm cá”, mẹ gắt: “Để đấy mẹ
lo”. Ra vẻ khó nhọc đứng lên. Vù ra ngoài. Thoát. Rủ Mai đi “sốp” coi
giày. Nó dặn nếu nó nhắn tin, cũng phải phôn cứu nó. Yên tâm. Cảnh ngộ
cả mà.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Muốn rủ anh yêu đi ăn cơm Nhật. Anh ngần ngừ “Mẹ ở nhà buồn”. Khổ quá,
mẹ không thích và không hiểu Sushi, đã thế cứ bước vào những chỗ này là
kêu rên rằng mắc, tiền đó về nhà mua cả tạ cá mà xơi. Giận dỗi quay mặt
vào tường “Anh muốn sao cũng được”. Chàng len lén sờ tay vào vai. Gạt
ra. Phải rồi, ở nhà này tôi là con sen, con ở, tôi chỉ nên đổ rác, lau
nhà. Bỗng hai hàng nước mắt chảy ra. Nhớ mới thuở nào tung tăng trên
phố, giờ co ro giữa bốn bức tường. Trời ơi là trời, lấy chồng làm chi
cho khổ. Có tiền ăn tiệm mà không được đến ăn. Lại gạt tay. Để mặc tôi.
Tôi chỉ muốn là tôi chết quách.


*
* *


Ngày... tháng... năm
Đánh liều mua cai váy đầm về. Gói kỹ để vào trong tủ. Nó đẹp nhưng khổ
cái lưng trần. Cần chuẩn bị thời cơ chu đáo.
Tối cả nhà ăn cơm, cố tình mở một phim Mỹ. Nói xa xôi đến văn hóa Âu
Tây, tới cái xu hướng trẻ trung hiện tại. Bà già y như mắc bẫy, phát
biểu vẻ tự hào: “Mẹ hiểu, mẹ không phải như người ta, cứ thấy con cái
thò ra là cấm”. Mình bồi: “Con biết ngay từ hôm đầu gặp gỡ, mà mẹ hình
như thuở bé có học trường Tây”. Bà nói: “Không, nhưng mẹ hay đi qua cổng
trường, nhiều cô đầm còn thua đấy”. Cả nhà cười ha hả. Ta tung tăng lấy
váy ra khoe: “Bạn con ở Pháp mới gửi cho (thực ra là mua gần chết). Mẹ
thấy thế nào?”. Bà đang vui lại không coi kỹ phần lưng: “Được, được”.
Anh yêu sung sướng. Mình sung sướng, trừ con Mai. Nó tưởng chỉ mình nó
có cơ hội mặc!


*
* *


Ngày... tháng... năm
Mình sợ nhất những lúc không có anh yêu ở nhà. Bà già muốn nói chuyện
với mình, còn mình chỉ muốn xem tivi rồi ngủ. Đã thế, chuyện của bà toàn
chuyện chán. Nào nhà bên mới mua con chó, nào trước cửa có ông lão làm
sao ấy, nhìn ta lại cứ cười cười. Rồi chuyện ngày xưa ta khổ lắm, đẻ con
trai xong không có trứng vịt muối mà ăn, các cậu các cô bây giờ sướng
quá. Mình ậm ừ, quẫy đạp trên giường, vùi sâu tai vào gối. Ôi, đời tôi
khổ thế. Cùng lúc phải nghe hai cái tivi, mà một cái không là sao nhỏ
tiếng.
Ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Giật mình thức dậy, thấy mẹ vẫn ngồi,
vẫn nhìn lên đài CNN dù không hiểu tiếng Anh. Chắc bà sợ chuyển kênh sẽ
đánh thức mình.
Ôi đàn bà. Ôi phụ nữ. Chắc là bà còn khổ dài dài!

3Nhật ký các loại Empty Re: Nhật ký các loại 3/6/2010, 20:21

ruounutchuoi2


Thành viên nhiệt tình
Thành viên nhiệt tình


Đòn hiểm của ôsin





Câu chuyện tôi “nghe lỏm” được tại một trung tâm giới thiệu việc làm ở
Hà Nội. Thiết nghĩ các bà vợ hãy cẩn thận với ôsin, đừng để phải nếm
đòn thù như bà chủ này.



Nhật ký các loại 030610-osin

“Tao đã nện cho mụ
ấy một đòn chí mạng” - Thơm “ôsin” kể với bạn gái của mình, cũng là một
ôsin.




“Nếu mụ ấy tử tế thì
tao sẽ tử tế lại. Nhưng mụ ấy rất nanh nọc. Đưa tiền đi chợ về bắt khai
từng xu và mắng thậm tệ: Cái con nhà
quê này! Mày đi chợ thì phải mặc cả chứ, thịt nạc thăn hôm nay chỉ
66.000 đồng thôi. Ngu mất cả phần của chó. Cái con nhà quê này mày uống
sữa tắm hay sao mà chóng hết thế. Hôm qua chai sữa tắm còn một nửa mà
hôm nay đã hết sạch rồi
”.



Hễ mở mồm ra là mụ ấy
gọi tao là cái con nhà quê này. Mà mụ ấy cũng nhà quê một cục, ở Hải
Dương lên, ngọng líu ngọng lô “nòng nợn, miến nươn” may vớ được ông
chồng có học hàm học vị mà thành bà nọ bà kia chứ cao sang gì. Vậy mà
lúc nào cũng vênh mặt lên, khinh người như rác “cái con nhà quê này sao mày buôn điện thoại ghê thế. Một tháng
3 lần gọi về quê mà lần nào cũng trên 10 phút
”. Tao hận lắm. Đã
thế thì cái con nhà quê này sẽ cho mụ ấy biết tay.

Ông chủ thường làm
việc khuya. Cứ tầm khoảng 11 giờ là tao phải pha café cho ông ấy. Tao
mua hai bộ váy áo trắng tinh và mỏng tang... Tao mang café đến cho ông
chủ. Ông ấy lịch sự cám ơn rồi liếc rất nhanh vào ngực tao. Nhìn ánh mắt
của ông chủ tao biết ông ấy muốn gì rồi. Hôm sau mang café đến tao đứng
từ phía sau, cúi xuống, đặt cốc café lên bàn, cố ý chạm cái “quả bưởi”
vào lưng ông ấy một tí. Ông ấy nắm tay tao nói cám ơn.

Rồi mụ ấy phải về
Hải Dương thăm bà mẹ bị ốm hai hôm. Thời cơ đến rồi. Tao sẽ “bắt sống”
ông chủ cho mụ ấy biết mặt. Tao với ông chủ có hai đêm tít mít. Được ăn
của lạ, ông ấy rất hào hứng và không thể quên được. Ông chủ thỉnh thoảng
lại dúi cho tao một tệp tiền. Mụ ấy ky bo một thì ông chủ rộng rãi
mười. Thấy tao mặc có vẻ khiêu khích, mụ ấy mắng: “Cái con nhà quê này, sao mày mặc trông
chướng mắt thế!
”. Tao nói: “Cháu
ngủ trên tầng thượng, lại không có điều hoà nên nóng lắm, phải mặc thế
cho mát. Vả lại cháu ở một mình mà
”. Ông chủ bênh tao: “Buổi tối ở nhà thì mặc thoáng một chút cũng
được. Nhưng ban ngày thì phải mặc cho kín đáo
”. Mụ ấy lườm chồng
đến rách cả khoé mắt.




Rồi mụ ấy nghi ngờ
chồng. Cứ để mụ ấy nghi, càng nghi tao càng thích. Tao cố tình khiêu
khích ông chủ nhiều hơn. Mỗi lần mang café tới, tao lại chạm vào ông chủ
một cái. Rồi một hôm, ông chủ làm việc khuya hơn mọi ngày. Gần 2 giờ
sáng rồi mà ông ấy vẫn ngồi trước máy vi tính. Tao rón rén đi xuống,
nghe nhịp thở của mụ ấy đều đều, hình như đã ngủ say rồi. Tao định đến
gần ông chủ nhưng ông ấy chỉ tay lên gác thượng và nháy nháy mắt. Tao
biết ông ấy muốn nói gì. Tao lên gác, bật đèn ngủ, nằm chờ, trong khi
cánh cửa chỉ khép hờ. Một lúc sau, tao nghe tiếng cánh cửa mở rất khẽ.
Người mở cửa không ai khác ngoài ông chủ. Vì quen rồi nên ông ta không
phải giữ gìn gì hết, lập tức “hành sự” ngay. Tao ôm ông ấy rất chặt...



Bỗng đèn trong phòng
tao bật sáng và mụ ấy đứng chấn trước cửa, mồm há hốc, mặt méo xệch, mắt
xếch lên giận dữ. Tao vớ cái quần của ông ấy, che phần dưới của mình,
còn để mặc cho ông chủ cứ thỗn thện thế cho mụ ấy ngắm. Tao thừa biết
rằng mụ ấy không dám làm to chuyện, vì mụ ta phải giữ thể diện và sự
thăng tiến của chồng. Ngay sáng hôm sau mụ ta đưa cho tao một tháng
lương và mắng: “Con nhà quê! Cút đi
cho khuất mắt tao!”.
Tao giả vờ sợ hãi và nói rằng: “Cháu xin lỗi cô chú. Nhưng cháu đang có
thai. Xin cho cháu ở lại đây, sau khi sinh nở xong cháu sẽ về quê
”.
Mày có biết mụ ấy sợ hãi như thế nào không? Mặt tái mét đi, lắp bắp mãi
mới nói được: “Tao lạy mày! Cầm 2
triệu đồng đi giải quyết cái của nợ ấy đi rồi về quê
”. Tao dọa
tiếp: “Cháu không dám làm việc đó đâu,
thất đức lắm. Cháu sẽ về quê sinh con và sẽ không ai biết hết. Nhưng cô
chú phải cho cháu 50 triệu đồng
”. Mụ ta đứng thần ra một lúc rồi
mở két, đếm đủ 50 triệu đồng đưa cho tao: “Của nợ! Cút đi” - Thơm “ôsin” cười đắc thắng - Tao doạ
thế thôi chứ có chửa chiếc gì đâu. Trước đó tao đã uống thuốc tránh thai
rồi. Tao rời nhà ấy nhưng tình cảm của vợ chồng nhà ấy không yên nữa.
Tất cả là tại cái thói nanh nọc của mụ chủ. Vì thế tao mới trả thù”.



Theo Nhà văn Hoàng Hữu Các

Gia đình & Xã hội

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết